Trong đại điện tĩnh mịch, bởi vì tướng lực quang minh bàng bạc mà Khương Thanh Nga thúc động trước đó, không khí vẫn còn vương vấn những đốm sáng lấp lánh, điểm xuyết khắp nơi.
Mà trong con ngươi của Lý Lạc, chính là hình ảnh phản chiếu của gương mặt tinh xảo tuyệt mỹ quen thuộc kia.
Biển sao rực rỡ cũng không bằng một phần vẻ đẹp lộng lẫy của gương mặt trước mắt.
Lý Lạc không hề có bất kỳ động tác nào, ngược lại còn nén hơi thở thật chậm lại. Hắn ngây ngẩn nhìn gương mặt khắc cốt ghi tâm kia, trong hơn một năm qua, dung nhan tựa kinh hồng này không biết đã bao lần xuất hiện trong mộng.